Thứ Tư, 22 tháng 4, 2009

¶«î ¶_¶ç.........

Mỗi lần ngước nhìn lên bầu trời đầy sao, tôi thưòng thấy xao xuyến lạ thường. Cái xao xuyến như không thể nào giải thích được. Mỗi áh sao lấp lánh là mỗi một kỉ niệm, kỉ niệm không thể nào quên được. Đó là những gì mà tôi đã phải trải qua, vui có, buồn có. Và đối với tôi, đó là kí ức...
Trang kí ức của tôi đượcc mở ra tự bao giờ tôi cũng không biết nữa, tôi chỉ biết tôi đã bắt đầu đák dấu chính mình từ khi trái tim toi bắt đầu biết đc như thế nào là sai nhịp (^__^). Kí ức của tôi không đẹp như trong truyện cổ tích, không có hoàng tử cũng không có công chúa. Kí ức mà tôi có đc không giống như bao kí ức khác...
Mở đầu trang kí ức của mình là khi tôi biết yêu quê hương, biết yêu dòng sông cạnh nhà, biết chạnh lòng một nỗi nhớ quê khi phải rời xa nơi mình gắn bó. Theo thời gian lớn lên, trang kí ức tôi đc nâng cao hơn nữa khi tôi biết đc những cảm nhận về điều trái tim mún nói, đó là cả một hành trình dài mà tôi đã, đang và sẽ phải đón nhận...
Nhưng có 1 điều mà trái tim tôi có tự rất lâu. Điều ấy không giống như bao điều khác. Đó là kí ức bên cạnh ngưòi thân và gia đình. Không! Không thể gọi đó là kí ức. Bởi vì kì ức là đã trải qua, còn đây là mãi mãi. Đó chính là nền tảng để hình thành nên kí ức đẹp......

2 nhận xét: